Home » » Bài báo hay và sâu sắc, giúp nhận thức con người lên rất cao

Bài báo hay và sâu sắc, giúp nhận thức con người lên rất cao

1. Vì sao một ông chủ liên tiếp gặp khó khăn, cũng sẽ không buông xuôi, nhưng một công nhân hay nhân viên mới vào làm, thấy việc không thuận lợi liền lập tức bỏ việc?
Vì sao một đôi vợ chồng liên tục mâu thuẫn, cũng sẽ không dễ dàng ly hôn; nhưng một đôi tình nhân sống thử, hễ gặp một chuyện nhỏ lại có thể nhanh chóng đường ai nấy đi?
2. Trong xã hội, chúng ta sẽ gặp 3 loại người khác nhau về giá trị nhận thức. Cách phân biệt là dựa vào mức độ chịu đựng sự thực của họ.
Đối với người thượng đẳng, tức người có lòng dạ ngay thẳng, chính trực, thì chúng ta cư xử thoải mái, có thể đánh có thể mắng, cứ có sao nói vậy, họ chịu đựng được hết.
Đối với người trung đẳng, cần dùng phép ẩn dụ, bởi họ chịu không nổi trách mắng hay nói sự thực. Lấy ví dụ này ví dụ kia, miễn đừng trực tiếp họ là được. Họ sẽ ngẫm ra là mình cũng giống vậy mà sửa chữa.
Đối với người hạ đẳng, bởi tầm mắt lòng dạ eo hẹp, chỉ nên dùng lễ tiết hay những lời nói hoa mỹ mà đối đãi. Còn không thì im lặng. Dùng được thì dùng, không thì tránh đi, không nên nghĩ đến quan hệ lâu dài. Với nhóm người này, tuyệt đối không nói sự thực (là họ như thế) vì họ không chịu được chỉ trích, phê bình. Họ sẽ giận dỗi hoặc trả đũa.
3. Một người không biết bơi, cho dù có thay đổi bể bơi cũng không giải quyết được vấn đề; Một người không biết làm việc, cho dù có thay đổi công việc thì cũng không giải quyết được năng lực của họ.
4.
5. Bản thân chúng ta là nguồn gốc của tất cả, vậy nên muốn thay đổi hết thảy, đầu tiên phải thay đổi chính mình! Thế giới của bạn là do bạn sáng tạo ra; những gì của bạn hết thảy đều là do bạn sáng tạo ra.
"Một ngày nọ, tiểu hòa thượng chạy tới thỉnh giáo lão hòa thượng: “Sư phụ, đời người ta có giá trị lớn như thế nào?”
Lão hòa thượng nói: “Ngươi hãy ra sau hoa viên, dọn sạch một tảng đá, sau đó đem ra chợ bán. Nếu có người hỏi giá, ngươi không cần phải nói gì, chỉ cần chìa hai ngón tay ra. Nếu người ta trả giá, thì ngươi cũng không cần bán, cứ ôm đá về. Sư phụ sẽ nói cho ngươi biết, giá trị nhân sinh lớn như thế nào!”
Vâng lời sư phụ, rạng sáng hôm sau, tiểu hòa thượng ôm tảng đá mang ra chợ bán.
Trong chợ người đến người đi, mọi người rất tò mò, có một bà tới hỏi: “Tảng đá này bán bao nhiêu tiền?”. Tiểu hòa thượng không nói gì, chỉ giơ hai ngón tay ra.
Bà nói: “Là 2 đồng?”. Hòa thượng lắc đầu, bà kia lại nói: “Như vậy là 20 đồng? Được rồi, được rồi! Ta sẽ mua về để nén dưa muối”.
Tiểu hòa thượng nghe thấy thế thì thầm nghĩ: “Ôi, tảng đá không đáng một đồng này lại có người bỏ ra 20 đồng để mua! Chúng ta trên núi còn có rất nhiều!”.
Sau đó, nghe lời dặn của sư phụ, tiểu hòa thượng vẫn không bán, ôm đá chạy về gặp sư phụ:
“Sư phụ, hôm nay có một vị bỏ ra 20 đồng để mua tảng đá. Sư phụ, ngài bây giờ có thể nói cho con biết, đời người ta có giá trị lớn như thế nào đi!”.
Thiền sư nói: “Không vội, ngươi sáng mai hãy đem tảng đá kia đến nhà bảo tàng, ngươi cứ như cũ”.
Sáng hôm sau, ở trong viện bảo tàng, một đám người tò mò vây lại xem, xì xào bàn tán:
“Một khối đá bình thường như thế này, có giá trị gì đâu mà đem vào viện bảo tàng chứ?”.
“Nếu tảng đá này được bày biện trong viện bảo tàng, thì nó nhất định có giá trị, chỉ là chúng ta không biết mà thôi”.
Lúc này, có một người từ trong đám đông đi tới, lớn tiếng nói với tiểu hòa thượng:
“Tiểu hòa thượng, tảng đá này giá bao nhiêu tiền vậy?”. Tiểu hòa thượng không nói gì, chỉ giơ hai ngón tay ra.
Người kia nói: “200 đồng?”. Tiểu hòa thượng lắc đầu, người kia lại nói: “Vậy thì 2.000 đồng đi. Tôi muốn mua nó để điêu khắc một pho tượng”.
Tiểu hòa thượng nghe đến đó, lùi lại một bước, vô cùng kinh ngạc. Cậu vẫn theo lời dặn của sư phụ, không bán và ôm tảng đá kia về núi:
“Sư phụ, hôm nay có người muốn bỏ ra 2.000 đồng để mua tảng đá kia. Bây giờ thì ngài nói cho con biết, giá trị của đời người lớn nhất là gì đi!”.
Lão hòa thượng nói: “Ngươi ngày mai hãy đem tảng đá kia đến tiệm đồ cổ, vẫn giống như cũ.”.
Ngày thứ ba, tiểu hòa thượng lại ôm tảng đá kia đi tới một cửa hàng đồ cổ, vẫn giống như trước, một số người vây lại xem, rồi bàn tán: “Đây là đá gì? Khai quật ở đâu vậy? Có từ triều đại nào đây?”.
Cuối cùng có một người tới hỏi giá: “Tiểu hòa thượng, tảng đá này bán bao nhiêu tiền?”.
Tiểu hòa thượng vẫn như cũ, im lặng không nói, chỉ giơ hai ngón tay lên.
“2.000 đồng?”. Tiểu hòa thượng nghe vậy thì trố mắt, há hốc mồm, kinh ngạc thốt lên: “Hả?”.
Vị khách kia nghĩ là mình trả giá quá thấp, đã chọc tức tiểu hòa thượng, lập tức chữa lời: “À không! Không! Tôi nói nhầm, tôi sẽ trả cho cậu 20 vạn tiền”.
“20 vạn”. Tiểu hòa thượng nghe đến đó, lập tức ôm lấy tảng đá, chạy vội về núi gặp sư phụ. Vừa tới nơi, cậu thở hổn hển nói: “Sư phụ, sư phụ, bây giờ chúng ta có thể phát đạt rồi. Hôm nay có thí chủ trả 20 vạn tiền để mua tảng đá này! Giờ thì ngài nói cho con biết, giá trị lớn nhất của đời người là gì đi!”.
Lão hòa thượng xoa đầu tiểu hòa thượng, nói:
“Tiểu tử à, cuộc đời ngươi có giá trị lớn ngần nào, cũng giống như tảng đá kia vậy. Nếu ngươi đem mình ra chợ bán, ngươi chỉ có giá 20 đồng; nếu ngươi đem mình vào trong viện bảo tàng, ngươi liền có giá trị 2.000 đồng; nếu ngươi đem mình đặt ở tiệm đồ cổ, người có giá 20 vạn đồng! Nền tảng khác nhau, sẽ đặt định vị trí khác nhau, giá trị nhân sinh cũng sẽ vì đó mà hoàn toàn khác biệt!”.
Câu chuyện này liệu có khiến bạn suy nghĩ về chính mình và tự hỏi, cuộc đời mình đang được đặt ở vị trí nào đây?
(Đọc tiếp trong link).