Con chào dượng Tony!
Tình cờ con đọc được bài viết của dượng trên facebook và chẳng hiểu sao ngay từ bài đầu tiên, con đã bị cuốn hút mạnh mẽ vào những lời văn của dượng. Mấy bài trên TonyBuoiSang của dượng con chỉ đọc 3 ngày là hết. Bởi vì lần đầu tiên con tìm được một người có nhiều điểm chung với mình như vậy (con hổng dám so sánh với dượng đâu, chỉ là con thấy hoàn cảnh của con hơi giống dượng thôi). Nhưng, giá như con đọc được bài “bệnh cocky” của dượng sớm hơn.
Lúc nhỏ, tính con rất dễ thương chứ hổng có cocky tẹo nào hết, nhưng lớn lên một chút, mọi chuyện đã khác. Có lẽ mầm mống của bệnh cocky bắt đầu xuất hiện khi con cảm thấy mình có cái gì đó hơn những người khác. Ba lần thi học sinh giỏi tỉnh đều đạt giải (lớp 5, 9 và 12), lớp 12 luyện thi khối A mà đạt giải học sinh giỏi Anh mới ghê chứ. Rồi thêm vào đó, mọi người hay khen con là nhìn cao ráo, đẹp trai, thế nên con bắt đầu chảnh, vào lớp không thèm nói chuyện với ai, thấy em nào xinh thì dù thích lắm cũng tỏ vẻ lạnh lùng, nếu tự lại bắt chuyện thì mới nói, không thì thôi. Ngoài ra, con còn có cái năng khiếu nhảy hiphop, năm cuối cấp 3 biểu diễn ở trường thầy cô bạn bè ai cũng khen hay, nói lần đầu tiên trường mình có tiết mục xuất sắc như vậy (trường con ở miền núi nên nhảy nhót vậy hiếm lắm).
Thế nên, sau hôm diễn văn nghệ, con nổi tiếng lắm, mấy em trong trường mà thấy con là hú ré lên như thấy mấy ụ pa Hàn bây giờ vậy. Đỉnh điểm là khi thi đại học xong, con đạt được thành tích cao điểm nhất huyện, lúc đó cả trường, cả làng ai cũng đồn: “ Ông A có thằng con giỏi quá, vừa đẹp trai, học giỏi, lại vừa biết văn nghệ văn gừng.” Có người còn thêm vào: “Tui ở cạnh nhà ổng nè, thằng con ổng giỏi lắm, cày bừa gặt hái gì nó cũng làm được tất, đi học thì thôi chứ về nhà là lao vào làm.” (cái này có vì nhà con làm nông và cũng nghèo lắm, từ nhỏ con hay giúp ba mẹ việc đồng áng, khi luyện thi ĐH thì mới giảm đi để học). Và rồi từ miệng người này tới tai người khác, rồi cả huyện ai cũng xem con như là thiên tài. Nhưng người đời có câu: “thiếu niên đăng quang đại bất hạnh”, có được chút thành công quá sớm khi chưa đủ bản lĩnh để giữ vững thành quả, cuối cùng con đã phải trả giá. Khi lên đại học, con chẳng coi ai ra gì, không thèm nói chuyện với ai, không tham gia câu lạc bộ hay đội nhóm nào.
Quá tự tin về tài năng của mình, suốt ngày con chỉ lo tập nhảy, luyện ghita, ảo thuật. Và như một điều tất yếu, con bị bạn bè xa lánh, học tập giảm sút, trở nên cô độc, lẻ loi. Sau đó, dần dần con cũng nhận ra sai lầm của mình, và bắt đầu thay đổi. Nhưng quá trình thay đổi khá chậm chạp, chỉ đến khi đọc được những bài của dượng con mới thật sự có được động lực lớn để thay đổi. Con tự hứa với lòng mình từ nay sẽ sống tích cực hơn, dù hơi muộn nhưng con chỉ mới qua tuổi 21, đời còn dài phải không dượng.
Cuối cùng, con cảm ơn vì những bài viết của dượng và vì dượng đã cố gắng nghe con kể lể.
P/s: Tất cả các chi tiết của câu chuyện đều là thật vì con đã đọc bài về lòng trung thực của dượng, chúc dượng vui và hạnh phúc.