Hôm nay vô quán cà phê Starbucks chat skype với người bạn ở nước ngoài, 3 cô và 1 cậu ngồi bàn bên nói to quá. Ngồi bên này nghe mà lạnh cả gáy, cứ rõ mồn một. Các bạn không hề biết là ở chốn công cộng, người ta phải nói thật nhỏ, ngồi 1 cái bàn thì chỉ người ở cái bàn đó nghe được.
Kiên nhẫn 15 phút, Tony qua nhắc khéo nói các bạn vui lòng điều chỉnh âm lượng cho phù hợp được không, bên này mình không làm việc được. Cái 4 đứa nó sừng cồ lên, nói còn to hơn. Tony chẳng có giải pháp nào khác, bèn đi tới cái bàn xa nhất. Nhưng tụi nó vẫn nói đinh tai nhức óc.
Bèn mở Iphone thu âm. Sau đó phát lại. Giọng tụi nó nói ra sang sảng ra rả bàn chuyện bồ bịch áo quần, cả quán cười gần chết…Tụi nó qua hỏi anh tại sao thu âm, Tony nói đâu có, tui đang thu âm cuộc nói chuyện của tui với khách hàng đó chớ. Tại mấy cô cậu nói to quá lọt vô máy của tui nè. Tụi nó quê quá, bỏ đi.
Tony cũng lật đật bỏ đi. Sợ chút nữa nó kéo tới nó quánh rồi phải lên bệnh viện gắp môi và răng ra khỏi lưỡi.
Tui có street smart mà.